Thứ Ba, 16 tháng 9, 2008
ĐỜI CHẲNG LÀ MỘNG MƠ
Ðời chẳng là mộng mơ..!
Nguyễn Thế Hoàng
Trên ba mươi tuổi rồi đâu còn trẻ nữa. Gái trên ba mươi người đời đã gọi là già. Trai ba mươi tuổi còn xoan, gái ba mươi tuổi đã toan về già, về với đời sống bồng bềnh, chiếc bóng như thuyền không lái, như ngựa không cương, như khối bèo giạt lang thang vô định giữa dòng nước trôi ra biển Đông mênh mông. Người đời ví von, vẻ vời châm biếm như thế, nhưng tôi không là như thế. Tôi là một phụ nữ năng động, vững vàng trong nếp sống tình cảm chừng mực từ tuổi dậy thì. Tôi không yêu cuồng sống vội, không đam mê ngớ ngẩn. Tôi độ lượng, hiểu biết, giữ tình cảm chừng mực không phiêu lưu quá trớn. Tôi sinh ra như thế nào, tâm hồn tôi ra sao, bản chất của tôi có điều tốt, có cái xấu, vốn đã tự có từ bẩm sinh lúc lọt lòng mẹ, và tôi biết tôi như thế không thể thay đổi. Tôi lựa chọn, tìm kiếm với mình được hạnh phúc an lành như mơ ước. Tôi không ước mơ mọi thứ có được ngoài tầm tay. Chỉ một tình yêu chân thật, quí trọng, hiểu nhau, và chung thủy. Người tôi yêu cần nhất phải hiểu tôi, phải biết tôi đang nghĩ gì, tôi đang muốn gì, thích làm gì khi sống bên nhau và phải sống như thế nào để được tóc bạc răng long có nhau. Đó là cứu cánh hạnh phúc con người đạt đến. Tôi cũng là người đàn bà vẹn toàn công dung ngôn hạnh chưa đến nổi nào. Tôi không kênh kiệu, kiêu căng để người đời chê trách bình phẩm. Tôi cũng có được chút duyên sắc, có được chút học thức hiểu biết, đủ cuốn hút những anh chàng thích tán tỉnh trồng cây si, có được dịp bốc thơm xu nịnh, để được đến gần vòi vĩnh chút tình yêu. Họ vẫn hoài công khi họ đến với tôi, vì chỉ muốn chiếm đoạt tôi nhất thời, vì chỉ muốn tôi trở thành nô lệ trong hạnh phúc của họ ban phát khi họ có được tôi trong tay. Tôi xin lỗi ai đó chớ phiền lòng vì tôi khi những lần tìm đến như thế trong thất vọng. Họ nói gì, làm gì muốn bắt tôi phải tuân phục, đâu phải là hạnh phúc. Hạnh phúc là sự đồng cảm chấp nhận từ con tim và dâng hiến cả tâm hồn và thể xác cho nhau bởi con tim chỉ đạo thật tình, không dựa trên vật chất, không gượng ép, áp đặt. Người tôi yêu không những là người yêu, người chồng thuần nhất, còn là người bạn tâm đắc, người anh, người thầy cùng chia xẻ, thảo luận trong từng cuộc sống. Bạn bè tôi đông, có đứa hạnh phúc vuông tròn theo ước mơ, có đứa đổ vỡ nửa chừng trong đắng cay phũ phàng. Tại sao ? Những lý do của muôn ngàn lý do. Mỗi người thích giải lý theo lý riêng để tự bào chữa cho một chấp nhận đúng. Tôi không mô phỏng, không rập khuôn theo chúng nó, tôi có lý cho sự gạn lọc lựa chọn của đời sống tự do cá nhân tôi.
Trên ba mươi tuổi rồi, tôi vẫn biết cái tuổi lập thân của đời người và vững vàng được chăm chút trong mái ấm gia đình hạnh phúc, vậy mà tôi mãi long bong cô đơn trong tình cảm cũng là như vậy. Bạn bè chế diểu, nói cạnh nói khóe, xiên xỏ ngang dọc tôi. Loại gái lỡ thời, mi vói chi cho cao để không thấu, vói thấp quá không vừa tầm cở, thôi thì đi tu quách ở xó xỉnh nào đó cho xong một kiếp người. Tôi đâu ước vọng đi tu để đắc đạo cứu rỗi chúng sanh trầm luân trong bể khổ. Tôi không kén chọn, tìm kiếm. Tôi không thích sống trong mộng mơ như luôn chụp bắt ảo ảnh. Tình yêu chẳng chờ đợi, nó đến thật bất ngờ như một tên trộm chẳng ai hay biết. Tôi chưa đến nổi chán đời để đánh mất hạnh phúc tương lai của mình như bạn bè lầm tưởng. Tôi vẫn có thể còn suy nghĩ. Tôi vẫn còn xây dựng hạnh phúc theo lòng mơ ước mà tôi đang suy nghĩ để chọn lựa. Tôi nhẫn nại chờ đợi một điểm tựa tình cảm cho cuộc đời mình đúng theo ước muốn. Trời không phụ lòng khi tôi gặp được anh, người đàn ông mà tôi mơ ước trong một tình cờ ở cuộc họp mặt sinh nhật tại nhà người bạn. Anh là người đàn ông chững chạc, đứng đắn, hoạt bát, dễ dàng hòa đồng trong mọi tình huống. Với dáng vẻ bề ngoài của anh, tôi rất ưng ý. Tâm hồn, lối sống, cách xử thế của anh thích hợp mẫu người với tôi. Chúng tôi quen nhau, một thoáng yêu nhau như một thôi thúc con tim đồng cảm. Con tim chọn lựa là điều kỳ diệu nhất trong tình yêu khi gặp được người mình yêu vừa ý để cùng thú vị đồng gật đầu chấp nhận hiến dâng trọn vẹn. Hơn ba mươi tuổi rồi tôi mới được và cảm nhận yêu thực sự một người đàn ông đúng theo ý mình muốn. Tôi yêu anh đắm say, cuồng nhiệt và chỉ một lần yêu duy nhất trong đời.. Tình yêu không lựa chọn, đến với tôi thật bất ngờ rất ư là tự nhiên một sớm một chiều. Tôi được cơ hội xây dựng hạnh phúc bên anh. Bên anh tôi cảm thấy hình ảnh, dáng vẻ, và tâm hồn tôi rõ nét. Tôi không tự dối lòng, để tình yêu của tôi thực sự diễn tiến theo từng giây phút khi nắm bắt được nó. Ở bên anh, tôi mới cảm thấy tôi chính là tôi. Duy nhất chỉ có anh biết được tôi nghĩ gì, muốn gì, cần gì, ước mơ gì trong hạnh phúc lứa đôi để tôi được thỏa lòng vừa ý. Chúng tôi thân quen từng hơi thở, say đắm theo mỗi nụ cười, bằng lòng thỏa hiệp từng lời nói, nhớ nhau những cử chỉ âu yếm khi bên nhau. Tôi và anh không những là tình yêu say đắm, mà còn là tình bạn mật thiết tương kính hiểu biết trong cuộc sống dành cho nhau, bổ sung cho nhau trọn vẹn. Không ai hiểu tôi hơn anh. Anh rất tế nhị khi tôi giải bày tâm sự, khi tôi thảo luận một vấn đề gì được anh góp ý hết sức trang trọng . Chúng tôi rất thỏa hiệp trong từng suy nghĩ, trong tư tưởng, trong từng cung cách làm việc, trong niềm vui, nổi buồn, trong cách nhìn ngắm cả những sở thích riêng tư. Tất cả anh dành riêng cho tôi không mặc cả đòi hỏi. Tôi tin anh. Lòng tin như dấu ấn kết hợp cuộc đời hai người thành một. Mặc dù tôi biết anh đã ly dị người vợ trước. Chuyện ấy chẳng là vấn đề quan tâm đối với tôi. Dưới mắt tôi, anh là người đàn ông lý tưởng, người tình tuyệt vời mà tôi đang có được để tôi được yêu, để tôi được dâng hiến tất cả cho anh, để tôi trang trọng nhận anh là người chồng tuyệt vời bên cạnh mình, cùng đi trọn cuộc đời.
Tôi yêu anh bằng con tim rung động nhiệt thành, bằng trí óc suy xét trong hành động. Tôi chẳng ham giàu sang phú quý, cho dù người tôi yêu là một đại thương gia giàu có. Tiền bạc của cải đối với tôi không đem lại hạnh phúc, cho dù hôm nay tôi đang sở hửu của riêng mình một thẩm mỹ viện bề thế. Lúc nhỏ tôi không hẳn sống trong nhung lụa giàu sang. Bước vào đời, tôi đã phải bương chải, dầm mưa dải nắng vật vã trong cuộc sống. Nghị lực và sự nhẫn nại đã trưởng thành trong từng chặng đời với tôi. Một người đàn ông với vỏ bọc giàu sang, quyền cao chức trọng không hẳn là mẫu người thích hợp mà tôi lựa chọn để yêu thương. Quan niệm này đối với tôi không biết có khác đời hay không, mà bạn bè chúng ưa xỉa xói. Mi quá cao thượng. Không lẻ mi yêu nhau nhìn nhau uống nước lã cười trừ để bao tử không làm reo. Có tiền mới có hạnh phúc. Có tiền mới duy trì được hạnh phúc bền lâu. Mi cũng đã thấy,biết bao nhiêu hạnh phúc đã đổ vỡ cũng vì tiền ! Đồng tiền là núm ruột, có được tất cả kể cả tình yêu.
Tôi không phản đối nhưng tôi cũng chưa hẳn chấp nhận tiền bạc tạo nên hạnh phúc. Khi yêu nhau, người ta thích đòi hỏi người mình yêu những nhu cầu vật chất cao sang để đánh đổi cái giá của tình yêu đang có Tiền bạc, sắc đẹp trang điểm cho tình yêu, tình nghĩa vợ chồng, vẫn hay không có thể tồn tại. Biết rằng có tiền được sung sướng bản thân. Nhưng nếu đem sự sung sướng có được từ đồng tiền đánh đổi đời mình thì tôi không chấp nhận. Đồng tiền sai khiến mọi việc, làm mờ mắt người đời, làm hư hỏng chân giá trị của hạnh phúc để chỉ còn sự quỵ luỵ phục dịch. Tôi không thích thà rằng đừng vướng mắc chứ không muốn sống với người mình không yêu, đem tiền bạc cân đo đong đếm hạnh phúc.
Tiền bạc có thể dễ dàng làm ra, nhưng tìm kiếm một hạnh phúc chân chính không hẳn là chuyện dễ. Tôi yêu anh, chúng tôi tạo được hạnh phúc mà tôi đã mong đợi. Chúng tôi không sử dụng đồng tiền để mua hạnh phúc cho nhau. Vì ở bên người đàn ông của tôi, tôi cảm nhận tâm hồn mình thật bình yên, thanh thản, cổi mở, sự hiểu biết cùng nhau, sẳn sàng chia xẻ tâm tư, niềm vui nỗi buồn. Đích thực là hạnh phúc mà tôi suy nghĩ đến, dang tay nắm bắt.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên bởi số mình phải chấp nhận một sự thật phũ phàng xảy ra với tôi và người tôi yêu có thể vĩnh viễn xa nhau. Anh bị bắt can trọng tội có thể phải lảnh án nhiều năm, có thể chung thân. Một đau khổ mất mát đột nhiên phũ chụp xuống đầu tôi. Điều ấy xảy ra tinh thần tôi rũ liệt. Tôi ngộp ngạt suy sụp khũng khiếp. Dư luận đồn đãi, bêu rếu tôi không còn kẽ hở. Rằng tôi ham tiền, ham của cải, nhà lầu, xe hơi, danh vọng, quyền thế. Tôi nằm vật xuống giường không ngốc lên nổi cả thời gian dài trong nổi tủi thân thân phận. Đói chẳng buồn ăn, khát không muốn uống. Tôi mê sảng qua những cơn ác mộng dài khủng khiếp. Người rạc đi, ê ẩm nhức nhối toàn thân. Khi gượng người dậy được tôi lảnh nhận những trận đòn dư luận tới tấp quất vào mặt mủi thân thể tôi thật khắc khe đay nghiến.
Tôi đến với anh thế nào, khi tôi xa anh như thế ấy. Trong sạch tinh tuyền, không tiếc tham lợi dụng. Chỉ có được tình yêu chân chính, chỉ vỏn vẹn nguồn hạnh phúc trong trắng hòa hợp hai tâm hồn chúng tôi. Tôi chưa nhận một tài sản, tiền bạc mà anh dành riêng cho tôi. Chỉ là người nhà của anh thâu tóm trọn hưởng sau khi anh bị bắt. Tôi gánh nhận hàm oan bởi miệng lưỡi người đời quái ác Tôi gượng dậy phản kháng búa rìu dư luận khắc nghiệt. Ai chửi mắng tôi, tôi chửi mắng lại. Ai đánh tôi, tôi chẳng nhịn. Tôi phản kháng để tự bảo vệ niềm tin và danh dự cho chính mình trong cuộc sống vững vàng đạt sự cố gắng hồi phục. Đến bây giờ thời gian đã dài phải xa anh, tôi nghĩ cần được cuộc sống yên ổn, an bình, không gây oán hờn, phiền trách. Từ đó là tình yêu của tôi với anh vĩnh viễn, mặc dầu anh không ở bên tôi.
Tôi đứng lên, vươn tới để mãi mãi là tôi. Tôi không oán trách đời, không nguyền rũa thân phận mình. Tôi nhận ra dư luận, lời bình phẩm có cho tôi một bài học suy gẫm. Ly nước đầy tôi trân trọng gìn giữ, không châm thêm giọt nước để tràn ly. Tôi cám ơn họ giúp tôi nhìn rõ cuộc đời để tôi vươn tới, cho tôi được sống, được yêu tha nhân, được yêu chính bản thân. Yêu chính bản thân mình, không vong ơn cha mẹ sinh thành dưỡng nuôi. Nhưng khó nổi không ai có thể đánh thức trong tôi tình yêu mà tôi dành trọn cho người đàn ông tôi đã yêu cho dù hai ngã cách xa. Vài người đến với tôi sau này phải nhận sự thất vọng. Họ nào đã đem đến cho tôi tình yêu chân thật để thay thế được anh trong trái tim tôi. Tôi không gàn dỡ. Tôi khiến họ đã buồn về tôi. Tôi có lời xin lỗi những ai đó thật tình. Tôi xin họ hãy hiểu tình yêu là những gì dễ tìm kiếm, nhưng hiểu nhau, hòa hợp nhau, trân trọng nhau trong cùng bản tính đâu có thể là dễ dàng.
Với tôi, anh không những là người tình mà còn là người bạn thân thiết, là vị thầy khả kính để tôi yêu quí trân trọng. anh đã cho tôi kiến thức, sự hiểu biết sâu sắc, lòng bác ái nhân hậu, tấm lòng vị tha và một cuộc sống đơn giản, cho dù anh là một đại thương gia kếch xù.
Đến bây giờ, tôi vẫn là tôi yêu anh say đắm. Chưa ai đủ bản lĩnh đưa tôi ra khỏi tháp ngà, chưa ai cất đi được lòng chung thuỷ của tôi với người tôi đã yêu. Tình yêu đến với tôi chỉ một lần duy nhất. Nếu vì lẽ gì để nghĩ đến một tình yêu thứ hai chẳng qua cũng chỉ là sự gượng ép không thật lòng, cũng chỉ là sự lừa dối con tim mình. Nhưng nếu chuyện có xảy ra chỉ là một ảo tưởng bởi tâm cang tôi hằn vết chai cứng.
Đời chẳng là mộng mơ..!! Nhưng mơ mộng nào chiếm lĩnh cố hửu trong tôi. Tôi đứng lên, bước tới, ngẫng mặt nhìn đời với những bước đi vững chắc, đủ bình tĩnh với lòng can đảm nhìn vấn đề một cách sâu sắc rõ nét hơn, vì đời chẳng là mộng mơ hay sao..!
Nguyễn Thế Hoàng
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét