Chẳng phải là của riêng mình
Nguyễn Thế Hoàng
Nhà chú tôi ở cạnh nhà anh. Hai nhà được ngăn bởi một hàng rào dăm bụt dày lá cao đến ngực quanh năm nở đầy những nụ hoa tươi đỏ thắm. Vòi hoa dăm bụt lấm tấm nhụy vàng đong đưa theo cơn gió nhẹ những hôm trời quang mây tạnh. Cây trứng cá có gốc già sần sùi lâu năm nằm giữa hàng rào dăm bụt, tàn lá xum xuê xoải rộng như mái che tỏa bóng mát rậm ngăn đôi sân nhà. Những cành trải rộng oằn trái có thể đứng vói tay hái những trái chín mướt ngọt thanh. Thỉnh thoảng lũ chim sẻ từ đâu sà vào những cành trên cao rúc rỉa trái chín. Chúng tự do thưởng thức ngon lành những quả trứng cá chín đen thẳm trên chót vót rồi vụt bay đi khi thấy bóng người.
Dưới nửa tàn cây trứng cá bên kia sân nhà anh, nơi anh thường ngày dựng chiếc Honda màu đen những lần ở lớp học về. Những lần đi và về mặc nhiên anh không bao giờ chú ý đến những gì chung quanh. Dựng xe anh đi thẳng vào nhà một cách hồn nhiên. Những lúc ấy anh đâu chú ý thấy tôi đang ngồi đọc sách trên chiếc xích đu dưới tàn cây trứng cá phía bên này hàng rào. Tôi đang chăm chú, len lén nhìn dõi theo anh qua từng khe trống của hàng rào dăm bụt. Anh vẫn hồn nhiên vô tư đến tệ. Cũng chỉ vì hàng rào dăm bụt ngăn đôi quá dày và rậm mà có thể anh không nhìn thấy tôi ? Tôi bị cuốn hút theo anh từ lần đầu nhìn thấy anh. Anh đẹp trai, khỏe mạnh đầy nét thông minh, trí thức, lịch sự. Có lẽ anh chưa khám phá ra rằng bên cạnh nhà anh có một người con gái đang bước vào năm thứ nhất đại học và cũng vừa mới đến trọ tại nhà ông chú cạnh nhà anh được vài tuần nay. Điều ấy có thể là như thế lắm, nên anh hờ hững, cũng là vì, rất có thể chung quanh anh nhiều cô gái trẻ đẹp mơn mởn thường xuyên bên anh hằng ngày. Lý nào tôi cũng cho là lý đúng khi tôi đã suy nghĩ và đang ngưỡng mộ thường xuyên đến anh. Để rồi thỉnh thoảng vẫn ra ngồi trên xích đu dưới tàn cây trứng cá với quyển sách học bài hầu có dịp len lén nhìn trộm anh khi nghe tiếng xe Honda của anh từ ngoài ngõ vút vào. Rồi cũng chẳng biết làm gì nữa nếu thấy vắng để có ý mong chờ.
Một điều thú vị khi tôi được biết anh đang là sinh viên năm cuối đại học. Gia đình ông chú tôi thân với gia đình anh, nên tôi cũng hy vọng rằng tôi cũng có thể sẽ được gần gũi với anh trao đổi năm ba câu chuyện. Nhưng trớ trêu thay tôi lại được biết anh đang có người yêu rồi. Điều này khiến tôi cảm thấy như có chút thất vọng khi tôi đã cảm nhận ở anh một sự thật không mấy vui. Vì cũng một lần tôi được chứng kiến anh chị đi bên nhau tay trong tay thân mật khiến tôi không còn dám nhìn nữa. Chị đẹp, rất đẹp, sắc nước hương trời, duyên dáng, khả ái có thể để tôi ganh tỵ. Anh chị rất xứng đôi vừa lứa. Tôi như hụt hẫng trong nỗi ray rứt mất mát nào đó. Tình yêu của anh chị đang thật đẹp, đầy đặn và trong sáng dành trọn cho nhau. Hai bên gia đình anh chị dường như chấp nhận chỉ chờ thời gian ra trường làm lễ cưới. Yêu nhau rồi cưới hỏi, sinh con, nuôi nấng...đời người con gái phải một lần đi qua....gọi là hạnh phúc..!
Mặc dù là thế, tôi vẫn âm thầm chịu đựng trong mộng tưởng với tất cả lòng ngưỡng mộ và tôn kính anh. Lại càng lúc càng nghĩ nhiều về anh với dự tính phải một hôm nào đó đẹp trời, tôi muốn có một lần diện kiến với anh.
Buổi sáng thứ bảy, trời vào thu se se gió heo may êm ả, tôi đi loanh quanh trong vũng sân rộng trước nhà, tay ôm tập sách đang tiến đến ngồi trên xích đu dưới tàn cây trứng cá như mọi khi để ôn bài. Anh đang đứng bên kia sân cũng dưới tàn cây trứng cá cạnh chiếc Honda của anh đang nổ máy. Anh nhìn qua tôi mĩm cười hồn nhiên thật thân tình :
- Chào Thủy ! Thủy đang học bài đấy hả ? Giỏi lắm. Anh khen em.
Tôi ngước mắt nhìn anh có hơi chút bối rối, e then nhưng trong lòng cảm thấy tràn ngập niềm vui. Niềm vui được đối diện với anh như hằng mơ ước và thật bất ngờ khi chưa chuẩn bị được gì. Tôi cố giữ sắc thái hồn nhiên, cười thật tươi, nụ cười chan chứa nổi niềm mơ ước ấp ủ tận đáy lòng như đang vỡ òa trước mắt anh.
Tôi ngọng nghịu, lí nhí, run run không thành tiếng :
- Làm sao...anh được biết tên em là...Thủy vậy anh ?
Nói được rồi tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong người. Tôi sung sướng nhìn anh trong ánh mắt nheo lại, chờ đợi để nghe câu trả lời thân thương của anh. Cho dù anh có trả lời như thế nào đi nữa tôi nghĩ rằng anh đã có sự chú ý đến tôi, cũng đã biết được tên tôi trong suy nghĩ của anh, trong tận cùng sâu thẳm và cũng có thể anh đã nhắc đến tên Thủy đầy mến thương anh đang dành cho tôi trong thời gian này. Chính niềm vui cho tôi là sự đáp trả của anh đối với lòng ngưỡng mộ và sự tôn qúi anh trong âm thầm mà tôi đã dành riêng cho anh.
Anh nói :
- Chú Sáu qua nhà có kể về em, anh mới biết, Thủy ạ ! Chú nói em rất chăm chỉ học hành, tính tình hiền ngoan. Anh cảm thấy mến em. Ai cũng vậy, khởi đầu vào năm thứ nhất đại học phải cố gắng mới kịp các năm kế tiếp.
Tôi bồi hồi xúc động lời nói chân tình của anh. Lòng tôi xao xuyến hồi hộp lạ thường.
- Em cám ơn anh. Cám ơn lời khen và sự khuyến khích anh dành cho em.
Trả lời được rồi, tim tôi rộn ràng nôn nao. Câu trả lời của tôi nghe thân thương lạ lùng làm sao ấy, đang như có sự cảm mến từ lâu rồi. Tôi hy vọng anh cảm nhận được tấm lòng qúy mến và ngưỡng mộ của tôi dành riêng cho anh, cũng như đã chú ý đến anh kể từ lúc tôi đến trọ tại nhà chú tôi. Tôi bẽn lẽn nhìn anh trong ngượng ngùng e thẹn mà lòng thì tràn ngập niềm vui. Ồ kìa ! tôi đang bắt gặp ánh mắt anh thật trong sáng, tinh anh và huyền diệu lạ thường ! Bao ngôn ngữ không lời phát ra từ nơi ấy đã khiến tôi ngây ngất. Tôi như đam mê làm sao ấy trong một cảm giác rất riêng tư và mới lạ anh vừa dành riêng cho tôi.
Rồi anh bảo anh bận việc cần đi gấp, em lo bài vở và chớ buồn anh. Tình hàng xóm láng giềng ra vô thấy nhau mỗi ngày Thủy ạ. Có khi nào rảnh chúng ta nói chuyện vui hơn và nhiều hơn nha Thủy.
Không còn gì hơn những lời hứa hẹn tôi nhận từ anh. Tôi âm thầm mơ ước anh có được nhiều thì giờ rảnh. Nhưng với tôi anh không thể lấp kín thời gian rảnh của anh vì anh vẫn còn nhiều bạn gái trẻ đẹp xinh xắn, còn chị ấy, người yêu dấu của anh nữa mà. Tôi đã không chán nản, tôi vẫn đóng trụ trên chiếc xích đu dưới tàn cây trứng cá với tập vở ôn bài để có thể như vô tình được nhìn lén anh những lần anh dựng xe bên kia hàng rào dâm bụt...được tiếp chuyện với anh...dù chỉ vài câu trao đổi thường tình...trời nắng trời mưa...điều ấy giúp tôi chút yêu đời trong đời sống sinh viên xa nhà.
Trong những tình cờ ấy thường thì anh chỉ nhắc nhở chuyện học hành, phương pháp học bài, làm bài, ôn luyện, sử dụng tài liệu nếu cần anh sẽ giúp cho. Anh khuyến khích tôi chăm chỉ học hành, đừng để tuổi thơ lãng phí theo thời gian. Những khi ấy dường như tôi ghét cay ghét đắng anh, ghét lắm, ghét thậm tệ vì lòng tự ái của tôi trỗi dậy, cũng vì...có lẽ dưới mắt anh đang nhìn tôi chỉ là một cô bé thơ ngây bé bỏng. Tôi ấm ức. Tôi vùng vằng phụng phịu muốn nói với anh rằng tôi đâu còn bé bỏng trẻ con như anh nghĩ đâu anh. Nghĩ rồi lại không dám nói, khó khăn làm sao ấy, để cố tỏ ra vô tư bề ngoài được qúy anh, được tôn qúi anh như một người anh của mình. Điều đó cũng đã xác định tình cảm của anh đang dành cho tôi. Anh chỉ là một người anh trai đang có những chăm sóc an ủi dành cho cô em gái xinh xắn, hiền ngoan, chăm chỉ học hành giỏi giang rất mực theo suy nghĩ của anh.
Anh đang như chấp nhận với tôi như thế, và tôi nghĩ rằng tôi cũng không thể nào vượt ra ngoài khuôn khổ ấy. Tôi đâu thể làm gì khác hơn cho dù tôi đang ước muốn, đang xây mộng, đang nôn nao rạo rực, cũng vì trong tim anh đang có chị ấy. Chị ấy trong tim anh...còn tôi thì như một định mệnh phải chấp nhận...để anh đặt tôi vào vị trí đứa em gái hiền ngoan của anh.
Thời gian cứ thế kéo dài...tôi đã đến với anh nhiều dịp hơn, và trước mặt anh tôi đang cố gắng thể hiện sự quan tâm của mình dành cho anh. Chỉ là tình cảm của đứa em gái dành cho người anh trai đáng kính. Lúc anh vui, hoặc buồn , tôi được hân hạnh góp lời chia bùi xẻ ngọt với anh. Khi trái gió trở trời tôi được ở bên anh chăm sóc giúp đở. Lúc có vấn đề gút mắt nan giải tôi tìm kiếm lý lẽ để cùng anh có cách giải quyết. Anh rất qúy trọng tôi những lúc tôi ở bên anh, bất ngờ có mặt chị ấy người yêu dấu của anh, những cô gái ngưỡng mộ vây quanh anh. Tôi cảm thấy không mấy thích, có thể mình là thừa thãi trong những tình huống ấy. Thường thì tôi tìm cách rút lui êm ả. Đối diện anh phải là những giây phút thú vị nhất trong một không gian riêng tư hai người, mà sự hiện diện của người nào đó là khó chịu, vô ích.
Tình cảm của tôi dành cho anh dồn dập tới tấp mỗi ngày như sóng nước vỗ vào bờ triền miên đầy nhẫn nại. Có lúc tôi tự dối lòng ngụy biện che lấp sự quan tâm của tôi đối với anh. Để tôi vui vẻ nhận anh là người anh họ đã thất lạc nhiều năm giờ mới gặp lại.
Anh cười thật hồn nhiên vô tư, rồi vui vẻ nhận lời ngay :
- Anh trai hoặc anh họ cũng là anh, Thủy ạ. Anh hoặc em, ai cũng có bổn phận nâng đở dắt dìu nhau trong cùng hoàn cảnh. Thủy có thích không ?
Tôi nói như lo sợ mất cơ hội được nói :
- Thích lắm chứ anh ?... Thích lắm mà.
Tôi cong môi trả lời ậm ừ với anh, nhìn anh thấy ghét tệ, ghét thậm tệ hơn bao giờ hết. Anh cứ mãi vô tình đã không nghĩ gì đến tôi. Anh vẫn cứ lịch sự, nghiêm nghị đến mẫu mực. Anh thông minh, trí thức, đẹp trai, cư xử khéo léo, tế nhị...để không có kẽ hở cho tình cảm tôi có lối lọt vào, khiến đôi lúc tôi cảm thấy mình như thừa thãi trước mặt anh, không hẳn chút giá trị như một chút gia vị mắm muối nêm nếm vào cuộc đời anh thêm chút hương vị cho vừa ý khẩu vị.
Anh là như thế đó với tôi, thần tượng tôi đang yêu quí mà anh cứ vẫn thích bảo rằng tôi chỉ là cô em gái bé nhỏ hiền ngoan, người em họ xa lơ xa lắc. Chán ghê lắm, anh biết không ? Còn đối với bạn bè thân thiết, tôi lại say sưa ca tụng ngợi khen anh trước mặt chúng nó chẳng tiếc lời như nói về một người yêu hoàn hảo của mình.
Chính là mấy con nhỏ bạn cùng trường cùng lớp đó, con Hồng Đào, con Diễm Hương, con Nguyệt Ánh, con Thanh Lan...chúng nó có ý ganh tỵ tôi. Những lần chúng thấy mặt tôi là cứ chua chéo trêu chọc tôi cho bằng thích.
Con Hồng Đào lên giọng hậm hực :
- Chàng của mày đâu rồi ? Coi chừng bỏ rơi bỏ rớt đâu đó là kiến tha, muỗi gắp đó nhen em. Yêu là úm em ạ. Phải úm kỹ. Nhớ như thế.
Tôi quật ngược :
- Đừng có nói bậy, tao cứa cổ mi ngay bây giờ. Chàng của tao bận nhiều việc lắm. Anh là con người năng nổ hoạt động, còn phải lo học hành thi cử, ít có thì giờ mà đi chơi với tao. Thỉnh thoảng thôi mà mậy. Yêu nhau thành vợ chồng rồi không sức mà đi.
Con Thanh Lan lại ngái giọng vọng cổ xuống xề rất ngọt :
- Nè, chứ không phải chàng đang dung dăng dung dẻ với đào ngoài phố...chàng em đang bỏ rơi em từng đêm chiếc...bóng......lạnh..lùng..! giữa nổi niềm mong đợi...đức lang quân trở về trong căn phòng êm... ấm....!!
Tôi nghiêm giọng :
- Tụi mày đừng nói bá xàm. Anh của tao nghiêm nghị, đứng đắn, tư cách, lịch sự lắm chúng mày ơi ! Anh của tao chỉ yêu mỗi mình tao thôi. Ngoài tao ra, người khác có thể....như chúng mày đều là vô nghĩa. Nói thật, không ai thay thế tao được trong tim anh..!
Nghe tôi nói, cả lũ chúng nó cười rúc rích, diễu cợt, cong cong cái mỏ nhọn thấy mà ghét hết sức. Con Diễm Hương trề môi đớt giọng :
- Gớm ! Lịch sự, đứng đắn con khỉ khô ! Nè, nhỏ Thủy nè, chiều hôm qua tao thấy chàng của mày đang đú đa đú đởn với mấy tiên nga trong quán cà phê Sao Băng. Trông tình lắm mà. Tụi bây biết cà phê Sao Băng chứ, ẹ lắm bây ơi !! Tao mà như nhỏ Thủy hả ? Tao đá một cái cho chàng dăng ra Cà Ná con cá nó nuốt cho rồi.
Tụi yêu này quá lắm rồi, ganh nhau quyết ‘’hạ nhục’’ chàng mà. Tôi cãi lại, phục hồi danh dự cho anh, mà con qủy Diễm Hương đang dìm giá :
- Mày lầm rồi Diễm Hương ạ, đừng đặt điều nói bậy. Anh của tao không bao giờ có chuyện đó. Tao là người yêu của chàng, tao hiểu chàng hơn ai hết. Mày chớ bịa, tao không muốn nghe. Đồ mắc dịch ! có chịu im cái mỏ mày lại không ?
- Trời ơi ! tụi mày nghe con Thủy nè. Binh người yêu quá xá đây.
Tôi vẫn ca ngợi tình yêu và tôn vinh thần tượng của mình :
- Anh là người yêu lý tưởng của tao đấy tụi bay ơi. Tình yêu của anh như khuôn vàng thước ngọc, tuy anh có nhiều bạn gái, nhưng anh không mảy may gì với họ cả, kể cả kiều nữ được đồn đãi là người yêu dấu của anh. Đấy tụi bay thấy không ? Tao thường nói với anh ‘’Đi đâu có anh có em. Người ta mới biết là duyên vợ chồng’’. Tao yêu anh lắm lắm bây ơi !
Con Nguyệt Ánh tinh ma hơn :
- Mày yêu chàng, tao biết. ‘’Yêu nhau mọi việc chẳng nề. Dù trăm chỗ lệch cũng kê cho vừa’’, để mà ‘’ Yêu anh tâm trí hao mòn. Yêu anh đến thác cũng còn yêu anh. Yêu như thế, hèn chi sớm tối luôn phục dịch chàng. Tương tư vì chàng. Sợ mất chàng. Càng bênh vực chàng hết cở mà, đúng không ?
Mệt mõi với lũ bạn, tôi biết chúng nó trêu tôi, vì chúng ganh tỵ tôi, vì chúng cũng thích anh. muốn tiến đến gần anh, nhưng anh nào để ý đến chúng. Tôi không sợ lũ bạn nghịch đùa ấy. Tôi tự tin tôi. Tôi vẫn hằng đặt niềm tin vào anh, cho dù anh chỉ xem tôi như cô em gái, cô em họ. Cô em gái đã yêu thầm ông anh trai đâu hẳn có gì đáng nói. Chỉ tội nghiệp bản năng rụt rè nhút nhát, cái tự ti mặc cảm của tôi đã không chịu thú nhận thẳng với anh, để phải bị đè nén, ấm ức đến nghẹt thở không nói thành lời. Thà như thế, chứ có bao giờ cột lại tìm trâu. Xuồng xã, lẳng lơ, mang bản chất lãng mạn, anh lại chê cười xem nhẹ. Đúng là con nhỏ Nguyệt Ánh tru môi uốn giọng ‘’ Yêu anh tâm trí hao mòn. Yêu anh đến thác cũng còn yêu anh’’. Em yêu anh là như thế anh ơi ! Anh có hiểu cho lòng em không ? Anh có cảm nhận được tình yêu của em đã dành cho anh những lúc em ở bên anh ? Em buồn biết chừng nào ! Điều mà Xuân Diệu đã ghi lại đúng tâm trạng em :
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ hoặc thờ ơ chẳng biết..!
Được yêu anh, đôi lúc em buồn số phận mình hẩm hiu, để chỉ biết cô đơn, âm thầm đi bên cạnh cuộc đời anh từ lúc bắt gặp cái nhìn đầu tiên của anh. Tình yêu là gì nhỉ, hả anh ? Có phải tình yêu là một liều thuốc quá đắng, nhưng không mấy ai có thể chối từ. Em say sưa mơ ước làm sao đấy. Anh có hiểu cho em những đêm dài lắm mộng, ôm ấp, say sưa ! Duyên kia ai đợi mà chờ. Tình này ai tưởng mà tơ tưởng tình..!
Thời gian vút đi như bóng câu qua cửa sổ. Cứ thế suốt năm năm đại học tôi đã không yêu ai ngoài hình bóng của anh sâu đậm tim tôi. Lòng tôi luôn ôm ấp mẫu hình trân trọng yêu qúy và tôn thờ.
Tôi tự hiểu rằng hình bóng anh chưa hẳn là của riêng mình, không thể là của riêng tôi, chẳng phải là của riêng mình. Thế mà tôi vẫn yêu, tình yêu đơn phương không điểm tựa có thể nghiệt ngã đến vô kế khả thi, tôi vẫn không hề chán nản. Tôi nhẫn nại vun bồi một niềm tin để ‘’Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời (anh)..... Mà từng thu chết từng thu chết. Vẫn dấu trong tim một bóng người.(TTKH). Hình bóng anh tôi vẫn đang dấu kín trong tim tôi vĩnh viễn, để những lúc lang thang nghe sóng biển vỗ rì rào từ xa cuốn vào tràn lan trên triền cát mịn...trôi giạt ra khơi thật nhẫn nại phi thường. Tôi đã nhìn thấy được sức kiên nhẫn của đại dương bao la, sức bền bĩ vô song của từng cánh hải âu xoãi cánh lững lờ giữa biển xa chơi vơi không bờ bến về phía chân trời xa xăm vời vợi.
Bên cạnh anh, tôi như đã quen dần cá tính của anh. Rộng lượng. Vị tha. Vui tính. Những lần sinh nhật của anh tôi đã phải chuẩn bị âm thầm suốt cả tháng. Tôi đã không ngần ngại lang thang từ cửa hàng này đến thương xá khác để tìm lấy một món quà gì thật ý nghĩa. Ý nghĩa không những ở cái birthday kỷ niệm của anh mà còn có thể thể hiện tấm lòng yêu thương của tôi dành trọn cho anh. Biết mua gì, tặng gì, món quà mừng anh sao cho phù hợp với số tiền ít ỏi khiêm nhường của đời sinh viên còn đang dựa dẫm cha mẹ. Khó khăn, phân vân vô kể mấy năm bên anh, mấy kỳ sinh nhật của anh. Lần nào rồi cũng như lần nào cũng chỉ là những món quà rẻ tiền, một chiếc cà vạt, một tập nhật ký lưu bút, một cây viết máy, một dây thắt lưng...thế đấy, mà tôi biết rằng anh chẳng bao giờ dùng đến. Anh chẳng nhận ra được tình yêu nồng nàn của tôi trao đến anh qua món quà sinh nhật rẻ tiền. Anh thật vô tình lắm mà. Anh điềm nhiên nhận quà của tôi với chỉ lời cám ơn cô em gái, cô em họ của anh một cách vừa phải đứng đắn trong nụ cười hồn nhiên. Tôi không tươi cười hồn nhiên chiếu lệ như anh, lòng lặng thinh như đang tiếc nuối một mất mát nào đó. Có phải anh đã xử tệ với em không ? Có phải anh sử dụng nụ cười chiếu lệ để trấn áp sự đau khổ trong lòng em không ? Anh có hiểu tấm lòng trung thực và tình yêu chung thủy em đang hướng về anh không ? Tại sao anh không nói được với em một tiếng ‘‘yêu’’ ngọt ngào ? Phải mà ! Anh đâu cần gì em ! Anh đang có chị ấy, và bao nhiêu cô gái trẻ đẹp duyên dáng vây quanh anh !
Tôi tốt nghiệp đại học sau năm năm ròng rã phấn đấu bài vở với mối tình đơn phương đầy nắng hạ. Tôi rời nhà chú tôi, nơi đầy ắp kỷ niệm trở về quê nhà cha mẹ. Khoảng cách từ anh đến tôi giờ đã xa xôi hằng bao nhiêu dặm đường, không còn thường xuyên là láng giềng, không còn quen thuộc dưới tàn cây trứng cá bên cạnh hàng rào dăm bụt tôi nhấp nhỏm những chiều anh về dựng chiếc Honda dưới tàn cây trứng cá bên sân nhà anh, để tôi có cơ hội say sưa ngắm anh, chào hỏi và chiêm ngưỡng anh.
Tôi lại bắt đầu tạo điều kiện qua trung gian nhà ông chú để thỉnh thoảng được nghe ngóng về anh, âm thầm theo dõi trong cô đơn trống vắng những biển đổi về anh. Hình bóng anh trong mơ ước của tôi rực sáng đầy nuối tiếc cho từng nỗi khao khát mãi mãi không nhạt phai.
Điều bất ngờ xảy ra sau đó tôi được nghe anh chị đã chia tay nhau cũng vì tuổi tác hai người không hạp bởi cha mẹ đôi bên quyết định. Chị từ giả anh đi lấy chồng khác giàu có hơn hạp với tử vi tướng số mà người lớn sắp đặt. Tin đến, khiến tôi bàng hoàng lo lắng cho anh, và thông cảm anh nhiều hơn. Tôi biết rằng anh yêu chị qua những năm chờ đợi làm lễ cưới. Chính tình yêu và niềm tin của hai người đã gây trong tôi niềm hy vọng mỏng manh một thời của đời người con gái được một lần yêu. Tôi gọi điện thoại nhiều lần để an ủi và chia xẻ nổi buồn cùng anh trước tình huống ấy trong tư cách một cô em gái chăm sóc ông anh trai. Chỉ với tư cách ấy tôi cho là hợp lý mặc dầu con tim lại âm ỉ rạo rực thích thực hành những gì theo ước ao riêng tư do chính nó quyết định.
Tôi cảm phục anh là người đàn ông có bản lĩnh vững vàng và thực mạnh mẽ trước sóng gió tình cảm vừa bị mất trắng. Anh không tỏ ra bi lụy, chán nản để buông trôi. Anh vẫn vui vẻ, yêu đời, tự tin để tiếp tục con đường sự nghiệp, chuẩn bị làm luận án tiến sĩ.
Thời điểm này là vàng son để tôi có cơ hội đến với anh, trực tiếp chăm sóc, an ủi anh, người mà tôi đặt trọn vẹn tình yêu của mình. Nhưng tôi lại không dám thực hành điều gì do tôi suy nghĩ. Bởi lòng tự ti của tôi quá lớn. Bởi tôi chỉ là cô gái tầm thường trước mắt anh trong những năm qua. Bởi tôi nhút nhát rụt rè không làm được những điều mình mơ ước. Bởi anh là người đàn ông tài hoa đang lên đến đỉnh cao sự nghiệp. Tôi đã không đủ can đảm để xác nhận một sự thực mà chỉ còn biết anh chẳng bao giờ thuộc về tôi.
Tôi tiếp tục lăn xả theo dòng đời tìm kiếm công ăn việc làm đã cuốn hút tôi nhiều thời gian. Cho đến khi tôi lại nhận biết được anh đang có người yêu mới rất cân xứng với anh. Chị là một nữ lưu tài sắc vẹn toàn, con nhà gia thế. Hai anh chị lại sắp tổ chức đám cưới trong thời gian tới. Bây giờ thêm một lần nữa tình cảm tôi lại bị hụt hẫng và ganh tỵ vì nghĩ mình cũng không đến nổi nào. Thế mới là lẩn quẩn không lối thoát. Âu cũng là số mệnh người được, kẻ không. Trong cuộc đời không có gì gọi là hoàn hảo. Không có gì để làm vừa lòng cho người, cho ta. Hãy nhận thực tế trong tầm tay mà an phận thủ thường, chấp nhận bằng lòng với số phận. Tôi không buồn, không trách, không giận và cũng không vui, cũng bởi trong những năm bên anh tôi đã quen với cảm giác chỉ dám đứng bên ngoài để nhìn ngắm, mơ ước...để rồi cũng không thể làm được gì theo nổi ước mơ tự phát. Cũng chỉ cái duyên số anh có bao giờ là người đàn ông của tôi.
Cũng trong lúc này tôi lại thường gọi điện thoại để thăm hỏi anh cũng không ngoài tư cách là cô em gái của anh. Anh vẫn vui vẻ, lịch sự, đứng đắn như ngày nào. Anh cũng vẫn ân cần niềm nỡ thăm hỏi, dặn dò điều này điều nọ. Sau những giây phút nói chuyện trực tiếp với anh trên điện thoại, tôi lại cảm thấy vui tươi, yêu đời nhiều hơn.
Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm được người tôi yêu ngoài anh, vì chẳng còn ai có thể thay thế anh trong tôi. Anh là tất cả của cuộc đời tôi. Anh đã chiếm toàn bộ tâm trí và linh hồn tôi không một kẻ hở tự bao giờ cho đến bây giờ.
Thời gian sau đó, tôi sử dụng thêm một số điện thoại và tôi đổi giọng để tôi được nói chuyện với anh nhiều hơn trong tư cách một cô gái trẻ đẹp đang ngưỡng mộ anh. Tôi nhắn tin anh nhiều lần trên hai số điện thoại. Có lúc được anh trả lời có lúc không. Buổi sáng tôi chúc anh hăng say công việc trong ngày. Buổi tối tôi chúc anh ngủ ngon. Thỉnh thoảng tôi gởi đến anh tâm sự của một cô gái đang ngưỡng mộ tài năng của anh, những tâm tình gút mắt. Anh vẫn trả lời đứng đắn và lịch sự. Rồi anh bảo rằng được làm quen với em như thế này kể cũng thú vị. Anh thấy em giống anh làm sao đấy. Anh vô cùng thích thú cảm giác này. Tuy hơi buồn nhưng nó cũng làm cho mình được thanh thản phải không em ? Có những lúc tôi khóc òa trên điện thoại vì cảm xúc sung sướng trong những lời rất chân tình của anh. Đôi khi đang nằm ngủ, tôi chợt giật mình tỉnh giấc, nhớ đến anh, tôi lại khóc, và khóc thật ngon lành. Cũng có thể anh đã không nhận ra cô em gái láng giềng những năm về trước đang nhắn tin và trao đổi tâm tình với anh trên điện thoại.
Không còn gì nữa, tôi đang đứng bên lề cuộc đời anh mãi mãi để tôi được chiêm ngưỡng và yêu anh trong âm thầm, trong suốt cuộc đời con gái cứ ở vậy cho đến cuối đời, không ai thay thế được anh. Anh là người đàn ông trong suốt cuộc đời tôi để mà biết rằng anh chẳng bao giờ là của riêng tôi.
Nguyễn Thế Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét