Long Lanh Ánh Nến Giữa Trời Đêm
Nguyễn Thế Hoàng
Những buổi chiều lãng đãng trên lối nhỏ đi về trong hoàng hôn nhạt nắng, tôi vẫn thường suy niệm cuộc đời của ngày tháng đi qua. Những suy nghĩ trong dòng tư tưởng hiện thực mang tính chất đa dạng của nếp sống đời thường tạo trong tôi bao choáng ngợp của lứa tuổi mới chớm vào đời. Nó thật mới lạ trước mắt và vẽ vời sôi động trong tâm hồn những khi tôi thích nghi vào hoàn cảnh thực tại.
Đấy chính là bản thân tôi, một cô gái miệt vườn chân chất đang chớm tuổi xuân e ấp đầy e thẹn với bao nổi lo âu. Qua những năm miệt mài trên ghế nhà trường, tôi cũng có được một chút kiến thức khiêm tốn, không giỏi giang tài ba hơn ai, để tôi có được chút vốn liếng trong đời sống tự lập mưu sinh, từ giả gia đình ra thành phố bon chen kiếm cái ăn cái mặc. Lứa tuổi dậy thì, tâm hồn tôi cũng chớm nở những ước mơ như bao nhiêu cô gái cùng trang lứa. Mơ ước của quả tim cuồng nhiệt bàng bạc trong suy nghĩ riêng tư để cất dấu trong lòng chứ chưa dám bày tỏ niềm tâm sự với ai dù trai hoặc gái.
Tôi như cảm thấy lo sợ đời sống muôn màu muôn vẻ thật náo nhiệt và rất mới lạ quay vòng bên tôi. Tôi như cô đơn giữa cảnh phồn hoa đô thị đã phải cố gắng tự chủ bản thân, nhất là tình cảm. Tôi cảm thấy mình xấu xí, ngô nghê chi lạ. Tôi chỉ là một cô gái đồng quê chân chất ăn chắc mặc dày, không tài hoa, sắc nước hương trời đã như thua sút đối với mọi người. Tôi không hơn ai về phong cách đối xử, ăn nói, giao thiệp vì mặc cảm vụng về, e thẹn và nhút nhát. Lứa tuổi dậy thì bước vào đời tôi chưa một lần yêu, chưa dám nói, dám nghĩ đến chữ yêu. Tôi chưa nhận lời yêu bất cứ một ai vì tôi biết tôi không xinh đẹp, giỏi giang hơn ai. Đời sống cứ thế thui thủi, cô đơn đầy tự ti bất lực.
Nhưng tôi được gặp anh trong một tình cờ ở quán ăn trưa. Buổi sáng thức dậy trễ, tôi không kịp mang theo cơm nước như mọi hôm. Đến giờ trưa công ty tạm nghĩ cho mọi người giờ ăn trưa, tôi phải đi ăn cơm tại quầy hàng cafeteria. Người đâu trông kỳ cục thấy ghét ghê đi, cứ dán hai con mắt ốc bu nhìn chầm chầm người ta không rời một ly như thế. Tim tôi hồi hộp bấn loạn, khiến tôi lúng ta lúng túng suýt đánh rơi dĩa thức ăn đang bưng trên tay. Người gì mà kỳ khôi tôi chưa từng thấy, đâu ai quen biết gì cho cam. Tôi đâm ra bực mình, không thèm nhìn anh ta cho bỏ ghét. Tôi vội quay đi chỗ khác tản lờ, lấy lại bình tĩnh xem như không có gì xảy ra. Lòng tự nhủ thầm, mặc, ai nhìn thì nhìn, thây kệ họ. Nghĩ thì nghĩ thế, tôi như tiếc rẻ lại len lén khẻ liếc nhìn trộm anh. Ánh mắt anh chàng vẫn không rời tôi, lại còn cười chúm chím trông đáng ghét vô cùng.
Anh chàng cau mày lí nhí trông thật chẳng ưa ti nào :
- Đằng ấy sao trông quen quá vậy cà. Quen lắm mà. Dường như đã có lần gặp ở đâu đó lâu rồi thì phải.
Anh thật vô duyên đến thế là cùng, ngớ ngẩn biết chừng nào ! Ai quen với ai đâu mà bảo gặp đâu lâu rồi. Thật đáng ghét. Thây kệ, tôi ủn ỉm làm cao chẳng muốn trả lời câu nói trống không vô duyên của anh chàng xa lạ. Ghét ghê đi. Người gì sao lạ lẫm như thế này. Nói rồi lại còn nheo đôi mắt lỳ ra đá lông nheo, cười cười hinh hỉnh như trêu chọc người ta, phô cái răng khễnh lồ lộ vô duyên thấy rõ, xấu ơi là xấu. Xấu vô cùng anh chàng kia ơi, có biết không ? Tôi ngồi tỉnh bơ như pho tượng coi như chẳng có gì xảy ra mà lòng thì cố nén sự lo âu hồi hộp. Ngồi bàn bên cạnh, anh vừa ăn rồi thỉnh thoảng lại chòm nhom nhìn sang như có ý muốn nói gì, khiến tôi càng lóng ngóng mất tự nhiên, ăn uống ngượng nghịu làm sao, không thấy ngon miệng chút nào. Tôi hơi bực, nhưng cũng cảm thấy thinh thích, vì lần đầu tiên lại được người khác chú ý ngắm nhìn mình, có lẽ họ trông mình cũng ngáo ộp, quê mùa, có cái gì đó khác đời của một cô gái nhà quê khiến cho anh chàng nhìn mà chọc quê mình không biết chừng.
Tôi cố gắng thu hết can đảm phản pháo để cho hả cơn bực dọc :
- Ồ kìa ! Lạ lắm sao...mà cứ nhìn...người ta...chăm chăm...ngượng thấy mồ.. ! đừng có chọc quê người ta đó...nhen..! Cấm đấy !
Nói được câu đó, trống ngực tôi đập thình thịch, sượng chín cả người, đôi má tôi nóng hâm hấp, nhưng lạ quá lòng thì cảm thấy thích thú làm sao vì mình đã nói được như thế đối với anh chàng lỳ lợm cho bỏ ghét ! Cũng chỉ là lần đầu tiên đột nhiên có người để ý đến mình thấy cũng vui vui chi lạ, chứ không như mình tưởng. Bao lâu mặc cảm thân phận nhỏ nhoi thua sút nên chưa dám nghĩ đến điều gì mới mẻ, nhất là nói chuyện với người lạ, với đàn ông con trai, hoặc chuyên yêu đương tán tỉnh nào đó. Tình cảm trong tôi khô khan, ngủ yên đang phong kín tận đáy lòng.
Anh vẫn dai dẳng, trêu trêu đôi môi dài ra che chắn chiếc răng khễnh,, ngễnh cổ nói vọng sang :
- Trước lạ, sau quen ấy mà. Đằng ấy chớ nên cấm cản người ta đấy nhé. Có đôi mắt để nhìn sao lại cấm cản thế, và...có lẽ ông Trời không chừng đang chỉ đường đi...nên phải như thế, đằng ấy cứ bằng lòng như thế đi nhé !
Tôi cố gắng nén lòng không để phát ra tiếng cười rúc rich trước lời nói khôi hài, có ý châm chọc, tán tỉnh của anh chàng xa lạ lỳ lợm chưa từng thấy. Giờ cảm thấy ghét cay ghét đắng anh ta. Tôi dẩu môi cóng cớn, giọng xẵng xóm trả đủa cho bỏ ghét ::
- Còn lâu... chuyện đó...! có biết không ? Đâu dễ gì....cứ tưởng...bở..!
Anh phì cười trước cái rào cãn to tướng chắn ngang của tôi, hếch hếch lỗ mủi phồng lên, hai con mắt nheo tít ra điều như muốn chọc tức nữa chơi :
- Thôi thì...đành chịu. Chẳng cần nữa. Tìm người khác để được làm quen có lẽ hay hơn đằng đó. Trông ễ quá !
Nghe anh nói, tôi xịu mặt lòng cảm thấy tiên tiếc. Nghĩ rằng cái anh chàng này đúng là nhát đòn thật đây, mới chỉ có vậy đã chạy dài. Tôi lo lo có thể sẽ để lỡ cơ hội, vì hình như anh ta cũng đã nói thiệt tình đấy. Nhìn cũng có chút dễ thương không đến nổi gì cho cái tính lững lờ ngồ ngộ bộc trực của anh ta. Trông bộ gió cũng được đâu đến nổi nào nhỉ ! Tôi cảm thấy ghét cho bản tính tự ti vừa làm phách của mình, đột nhiên làm mất hứng để đánh mất đi điều kỳ diệu của tình cảm và cái quý nhất trong giây phút ban đầu anh dành cho tôi.
Tôi quay sang nhìn anh nở nụ cười dịu dàng định làm lành, rồi lính quýnh hỏi anh một câu rất ư là thừa như cố níu giữ anh :
- Anh đang làm tại công ty này phải không ? Vì người đông quá nên chưa được biết anh đấy thôi, cũng vì tôi mới làm vài tháng nay anh ạ. Xin lỗi nhé.
Nghe tôi nói ngọt, được nước, anh cười dòn dã :
- Chẳng có gì lỗi với phải. Đây cũng muốn làm quen để những bữa ăn trưa như thế này tại đây có người nói chuyện cho vui vậy mà. Không sao cả, đừng ngại. Quen biết trong cùng chỗ làm thôi.
A, thì ra anh chàng đang cố tình làm chuyện này. Muốn để ý người ta để làm quen nói chuyện cho vui giữa người dưng với người dưng thì chả có gì phải lo ngại. Tôi phòng kỹ như vậy đó cũng chỉ vì chưa bao giờ nói chuyện với đàn ông con trai, bởi cái tính nhút nhát như con ốc sên luôn cuộn tròn trong lớp vỏ cứng của tôi.
Tôi muốn bắt chuyện :
- Tôi không thường ăn cơm ở hàng quán đâu anh. Hằng ngày đi làm mang theo cơm nước và ăn trưa ở một góc khuất nào đó một mình thôi. Ăn xong ngồi thư dãn chờ đến giờ vào làm lại.
Anh nhìn tôi đăm đăm cũng với ánh mắt nghịch ngợm dễ ghét ấy :
- Người không có bạn buồn chết. Anh muốn làm quen để nói chuyện với nhau cho vui trong những giờ giải lao. Được chứ em ?
Tôi dẫy nẫy bởi cái tính nhút nhát cố hửu :
- Chưa được đâu anh. Kỳ quá. Từ từ cái đã...tính sau.
- Lạ thế ? Sao lại từ từ...được nhỉ !
- Tôi nhát lắm...! Người ta dị nghị...kỳ lắm ! Tôi chưa bao giờ... làm như thế.
Anh cười hằn hặc trong nổi hứng thú chi lạ, và nhìn tôi ào ạt như con hổ vờn mồi trước con nai tơ ngơ ngác. Hồi lâu anh bảo :
- Có gì mà sợ, bạn bè cùng công ty. Thử đi... rồi quen mà. Chẳng ai để ý đến chúng mình đâu mà sợ.
Cái bản tính nhút nhát cố hửu lại trấn áp, tôi dẫy nẫy :
- Không được đâu. Anh khác, tôi khác mà. Gái mà nói chuyện với trai, thiên hạ để ý, ngượng chết ... Với lại ba má tôi biết được rầy rà dữ lắm anh. Ba má tôi khó lắm anh ơi. Tôi không dám.
Anh lại phát cười to cho cái vỏ bọc dày che chắn con nhà lành của tôi. Lúc này trông cái bộ mặt anh càng dễ ghét. Anh chỉ muốn được phần anh, không nghĩ đến người khác. Sao dễ ăn hiếp người ta ghê gớm thế. Tôi im lặng, chịu trận, không thèm nói gì nữa. người chi lạ, ít ra cũng phải chiều người ta một tí chứ.
Hồi lâu anh gặn hỏi :
- Ba má, nhà em gần đây không ? Lúc nào cho anh đến thăm được chứ em ? Bạn bè mà, có gì đâu mà ngại hả em ?.
Anh bắt đầu tấn công tôi rồi. Nhận là bạn, còn gọi tôi là em ngọt như đường phèn, lại hỏi đến lai lịch, gốc gác, nhà cửa. Anh cũng lém lỉnh không hẳn tay vừa. Chỉ mới năm ba phút nói vài câu vớ vẩn anh đã muốn mở cửa bước vào nhà tôi. Ghê gớm lắm. Đàn ông có khác, mạnh bạo, xông xáo, ào ạt phát sợ. Đàn ông các anh sao bạo dạn khiếp quá. Tôi muốn nói cho anh biết ý nghĩ của tôi như thế, mà ngần ngừ không dám. Người chi kỳ cục ghê đi, nhưng...cũng là nhưng...trông cũng dễ thương ra phết đang cuốn hút tình cảm của tôi.
Tôi đủng đỉnh trả lời :
- Ba má ở dưới quê, tôi ở với bà dì ruột, gần đây thôi. Nhưng dì cũng như mẹ, dì tôi khó lắm. Anh chớ nên đến mà phiền phức.
Anh rời chỗ ngồi, bước đến gần tôi :
- Em giới thiệu anh với dì, anh là bạn đồng nghiệp cùng làm chung một việc làm ở công ty đến thăm, có gì mà sợ.
Dứt lời, anh cứ chăm bẩm nhìn tôi, lại nhìn từ đầu đến chân, trông dễ sợ. Khiếp quá, tôi quýnh quáng đứng dậy quay lưng đi thẳng một hơi không thèm nhìn lại. Anh nói đuổi theo sau lưng :
- Ngày mai anh gặp em giờ ăn trưa nhé.
Tôi nói vói :
- Đừng gặp nhen. Cấm anh đó. Nghỉ chơi với anh đi.
Buổi chiều tại công ty tôi làm việc hăng say hơn. Lòng tôi lâng lâng rộn ràng kỳ lạ. Tôi đang nghĩ về anh với những cảm giác lạ thật mới mẻ. Khi không anh lại xuất hiện trước tôi hồi trưa này đòi làm quen và đòi đến cho biết nhà. Sao anh bạo dạn như thế, khiến tôi ghét anh đã không muốn tiếp chuyện với anh vì bản tính tôi nhút nhát, vì sợ. Trong lúc anh cố tình gợi cho tôi được vài câu hỏi và trả lời, anh như mở đường cho tôi vượt qua cái rào cản khổng lồ che chắn trước mặt..
Những ngày kế tiếp, anh thường ghé qua cafereria hoặc tìm tôi nơi nào đó trong buổi trưa để cốt ý gặp tôi trao đổi vài câu vớ vẩn vui vui chẳng ra hồn. Lúc này thì tôi đã có cảm tình với anh nhiều rồi, mà kỳ lạ thật lại càng thấy thích anh. Hôm nào anh vắng lại cảm thấy nhớ nhớ anh một chút lững lờ tận sâu thẳm cõi lòng. Nhớ rồi cứ suy nghĩ vẩn vơ, vương vấn nỗi buồn mênh mông. Nhớ đôi mắt anh. Đôi mắt đã cuốn hút tôi không rời. Đôi mắt đã xô ngã tôi ra khỏi trạng thái tự ti và nhút nhát một khoảng cách cũng khá xa. Đôi mắt đen dịu dàng, sâu thẳm, mãnh liệt và cũng thật nghịch ngợm tinh quái chan chứa niềm vui đậm đà yêu thương. Đôi mắt không biết nói lời gian dối và thật nồng nàn vương vấn những lúc xa nhau quá vội vàng. Giữa cuộc đời thường vẫn có bao điều kỳ diệu ẩn tiềm cho tôi những khám phá mới lạ từ nơi anh mà từ lâu tôi chưa hề cảm giác, khiến tôi giật mình thảng thốt, bởi không biết tự bao giờ cho đến lúc nào tôi có thể đến được những ngày vui để tự bằng lòng chấp nhận bởi số phận mình.
Buổi sáng, ngày nghỉ cuối tuần anh gọi điện thoại cho tôi. Tôi mừng quýnh khi nghe tiếng nói của anh, lòng nao nao vui lạ. Tay tôi run run cầm ống nghe :
- Alô.!!. Alô.!!. Ai đó ?
Tiếng anh ngọt ngào :
- Em đó hả ?
Lòng thì hồi hộp, tim đập mạnh thật phấn khởi và hạnh phúc, nhưng tôi trả lời cứng đơ :
- Ừa !...có gì hôn ?
- Sao lại không ? Chiều nay em rảnh chứ ?
- Ừa...nói đi. Có gì hôn anh ?
- Anh mời em đi ăn với anh. Chiều anh đến đón em nhé.
Tôi ậm ừ trong niềm vui lấp đầy. Lòng ngẩn ngơ chưa biết trả lời ra sao.
Anh lại giục :
- Em bằng lòng chứ ?
- Ừa, đi...thì đi.
- Năm giờ anh đến đón em.
Lần đầu tiên tôi nghĩ mình cũng thật là can đảm dám nhận lời đi ăn tối với đàn ông con trai ở một nhà hàng nào đó.. Đi ra khỏi nhà ban đêm với người đàn ông chưa hẳn là chồng thực sự của mình là điều tôi cảm thấy ngài ngại làm sao ! Anh chở tôi đi lòng vòng trên nhiều đường phố đông đặc người và xe hơn cả giờ đồng hồ mà anh nói rằng vẫn tìm chưa ra chỗ ăn vừa ý. Không biết anh có cố ý như thế không để anh được chở tôi ngồi phía sau anh ? Tôi quả quyết rằng anh đang thích như thế vì anh được chở tôi để thỉnh thoảng hai thân thể được chạm ép sát vào nhau khi thắng xe hoặc lạng lách. Nghĩ thế, tôi đâm ra ghét anh. Đúng, cái anh chàng đang lợi dụng mình đây. Thế là tôi tự đay nghiến lấy tôi bởi bản tính nhút nhát, e dè lại nổi dậy làm reo cho sự liều lĩnh điên rồ trong tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy ơn ớn, lo ngại. Ngại rằng cái anh chàng này dụ dỗ đưa mình đi để tính chuyện gì đây không biết, sao mà cứ lòng vòng từ đường này đến đường khác ? Tại sao tôi lại đâm ra dại dột như thế này nhỉ ?
Anh nói ngọt ngào :
- Được đi với em như thế này anh cảm thấy vui. Đời anh sẽ không còn cô đơn nữa em ạ. Phải là như thế, em biết không, và em tin không ?
Nghe anh nói, tôi chợt bừng tỉnh những suy nghĩ riêng tư của mình, lòng trở lại vui với anh giữa khung cảnh ồn ào người và xe trong không khí mát mẻ về đêm. Tôi thỏ thẻ bên tai anh rất tình tứ :
- Anh ạ, em không tin đâu anh và cũng không dám nhận nữa đó.
- Ồ kìa ! em hãy nhìn lên bầu trời bên trên chúng ta có hằng bao nhiêu vì sao li ti lấp lánh ở cõi xa xôi diệu vợi nghìn trùng, và với con mắt thường đố ai có thể đếm được số lượng các vì sao trên kia. Em tin điều đó chứ ?
- Tin chứ. Đâu có gì phải nói hả anh và chẳng có ai có thể làm được chuyện mênh mông vô tận chẳng bao giờ vói tới được bằng đôi bàn tay của con người.
- Vậy là em tin lời anh nói không chút ngờ vực.
- Nghĩa là gì nhỉ ? Em chẳng hiểu.
- Em biết, quê anh miền thùy dương cát trắng, biển nước xanh xa tít mãi tận chân trời. Những buổi chiều trời chuyển sang Đông trong hoàng hôn nhạt nắng, biển chiều vắng lặng đen xì u tối mênh mông, chỉ còn nghe có tiếng sóng vỗ rì rào trong gió bấc căm căm rét mướt. Cái lạnh đã làm cho biển chiều hoang vắng lạ lùng, loang lỗ vài tia nắng yếu ớt cuối ngày soi long lanh trên triền cát mịn. Trong đó từng ngày trên những dải cát mênh mông xa tắp, anh lang thang trong hoang vắng cõi lòng, mơ ước một bóng dáng dịu dàng thùy mị...để được đi bên nhau, cùng chia sẻ cho đời bớt hoang vắng...như đang hoang vắng trên mặt đại dương tăm tối, thế đấy em, và hãy hiểu như thế cho anh trong bối cảnh của chúng mình hôm nay.
Nghe anh nói, tôi cười hỉ hả gần như muốn gục đầu lên đôi vai anh theo tốc độ xe đang lăn bánh nhanh trên mặt đường để trêu cái ý nghĩ ngồ ngộ hoang tưởng của anh :
- Vui quá anh nhỉ ! Em không ngờ anh cũng văn chương chữ nghĩa đầy bụng đâu kém gì mấy ông nhà văn nhà thơ mà em đã đọc được lúc còn đi học. Thế là anh đã đạt được điều anh ước mơ cho cuộc đời cô đơn của anh chưa ?
- Đã được...và cũng sắp được rồi em ạ.
Tôi chưa kịp phản ứng, anh nhe cái răng khễnh vô duyên gật gù nói tiếp :
- Chính là...em đó. Em ạ, em biết rồi chứ ? Em cứ nghĩ là như thế đi.
Tôi ngoe nguẩy đưa tay thụi vào lưng anh :
- Bậy nào. Đâu có được. Chúng ta là bạn, cứ như thế đi anh. Em sợ lắm. Làm gì có chuyện đó hả anh ?
Anh tấn công tôi, mưu toan áp đặt chuyện phải trở thành như anh nói. Anh tấn công tôi nhiều nhiều, nhiều lắm. Tôi không giận ghét anh và còn thích nghe anh nói. Thích nghe anh nói những lời ngọt ngào dễ thương kích động cảm giác vỡ òa đang ngủ yên từ sâu thẳm cõi lòng tôi được yêu. Thương anh vẫn cô đơn lầm lũi một mình trên biển vắng hoàng hôn trong những chiều Đông nhạt nắng. Vì anh bảo anh yêu nước biển màu xanh biếc, anh yêu hoàng hôn hoang dã nơi quê hương thùy dương cát trắng của anh...Để từ đó anh yêu hình bóng dịu dàng của một người con gái trong mơ. Anh chấp nhận hạnh phúc của anh là người thân, là bạn bè, và đặc biệt dành riêng cho người mình thương yêu. Chính vì thế anh nói anh chẳng bao giờ buồn, chẳng bao giờ mang nổi thất vọng vì những lý do ngoài ý muốn, vì bao nổi khó khăn trong gia đình. Cha mẹ anh ở quê, gia đình có khó khăn. Anh cũng đã trải qua những thất bại khi vừa bước vào đời, một vài đổ vỡ tình cảm mong manh khi vừa biết yêu. Thất bại không là chán chường chủ bại. Bản lĩnh vực anh để cố gượng đứng lên làm lại từ đầu. Anh tiếp nối nụ cười trên con đường số phận chưa bao giờ biết mệt mỏi. Anh bảo với tôi rằng ‘’ điều kỳ diệu nhất trên đời là tìm được người mình yêu, và qúy nhất trong tình yêu là hai người gật đầu chấp nhận.’’ Với tôi, anh mong tôi sẽ trở thành người trong cuộc cho ý nghĩ anh vừa nói. Anh đang hy vọng từ nơi tôi. Anh ước ao tôi là người con gái trong mơ đã có được trong những chiều lang thang trên triền cát mịn ngày nao ở quê nhà. Tôi thật sự không tự dối lòng. Tôi đang bị cuốn hút theo anh từng hơi thở, ánh mắt, từng cử chỉ thân tình anh đang đem đến cho tôi, để nghe anh nói, và nói cho tôi nghe trong chất giọng gợi cảm, bay bổng, rất có hồn. Tôi nghe lòng mình rạo rực khác lạ.
Những câu chuyện không đầu không đuôi. Chuyện cuộc đời, chuyện thế gian, chuyện làm ăn, chuyện của tôi, chuyện của anh...Anh nói như che phũ không gian trọn bữa ăn tối của hai người đang từng lúc thân mật đậm đà và càng gần bên nhau hơn. Trong khung cảnh đầm ấm của nhà hàng sang trọng giữa bữa ăn tối cùng anh, trong tôi đã khởi sự cảm nghiệm hương vị tình yêu là như thế nào lần đầu tiên bên cạnh người bạn trai tôi đang qúi mến. Nó mới lạ, đê mê đắm đuối và thích thú làm sao ấy !
Anh đang cuốn hút tôi trong không gian hạnh phúc đầm ấm và rất riêng tư. Những lo sợ vẩn vơ của bản tính tự ti, nhút nhát ở tôi như đang tan biến. Tôi đang rất gần gũi với anh. Tôi đang có được niềm tự tin về anh, về tôi với một niềm vui.
Anh khen tôi là một cô gái thông minh, xinh xắn, học thức, có khả năng cũng chỉ vì mọi người đã khen tôi mà sau thời gian quen, anh đã tìm hiểu được. Còn với anh, anh nói anh đến với tôi như một người anh, một người bạn. Anh xem tôi như một cô em gái dễ thương cần phải được chăm sóc thường xuyên. Anh hy vọng tôi được mãi bên anh trong suốt cuộc đời này để anh có cơ hội vĩnh viễn mang niềm vui đến cho tôi tô điểm duyên dáng cuộc đời. Tôi thở phồng mủi, nguếch mặt hiu hiu tự tôn. Tôi được anh khen, lời khen đậm đà mà chưa bao giờ tôi được nghe. Anh đang mở cánh cửa tâm hồn để tôi thấy đời thật đáng yêu và trân trọng đối với bản thân đầy ắp ấn tượng thua sút.
Tôi mĩm cười thật tươi, nhìn anh đắm đuối :
- Sao anh khen em nhiều thế anh ? Em nào xứng đáng như anh đã nói.
Anh tỏ ý không bằng lòng :
- Không ai tự nhận mình đúng như người khác nhận định về mình. Hay nói cách khác, từ chối lời khen tặng của người khác cho mình là mình thích được khen tặng thêm lần nữa. Anh được quyền khen em, sao em cấm anh chứ ?
Tôi nũng nịu :
- Em cấm anh, em không muốn anh khen em, được chứ ?
- Sao lại có sự nghịch lý như thế nhỉ ?
Đâu còn điều gì để nói hơn nữa trong niềm vui dạt dào giữa hai người trong bữa ăn tối. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt anh với tất cả nổi say mê đắm đuối. Tôi đang mơ đôi mắt ấy sẽ mãi theo tôi suốt cuộc đời hạnh phúc thênh thang của tôi. Hạnh phúc ngọt ngào, êm ái đang bừng sáng trong tim tôi. Hạnh phúc trong lứa tuổi xuân thì đang đón nhận tình yêu đầu đời như đóa hoa vừa chớm nở giữa ánh bình minh đầu ngày. Mà có thật vậy không, tôi lại chợt nghĩ ra điều có thể là chưa được :
- Anh, em nghĩ lời khen của anh đang dành cho cô em gái của anh, nếu thế em hoàn toàn chấp nhận....không còn gì khiếu nại.
Anh đon đả cười bảo :
- Không. Anh không nghĩ như em nói. Cô em gái cũng vẫn có thể là cô bạn gái của anh mà, để trở thành bạn đồng hành, người bạn đời...người vợ dễ thương ... chẳng mấy chốc em ạ. Vì như anh đã nói, điều kỳ diệu nhất trên đời là tìm được người mình yêu và qúy nhất trong tình yêu là hai người đồng gật đầu chấp nhận. Cứ như thế nhen em.
Tôi lườm anh thật đáng ghét :
- Anh tham lam vô cùng. Ghét anh rồi.
Kết thúc bữa ăn tối bên anh, trên đường anh lái xe về nhà, tôi ngồi sau anh lòng cảm thấy ấm áp lạ thường bởi như cuộc đời tôi đang được sự che chở của anh. Dường như tôi đang chiêm ngưỡng mùi hạnh phúc trong những lần anh thắng xe gấp khiến tôi áp sát vào người anh, tựa cằm lên đôi vai ấm áp của anh, những lọn tóc của tôi bay liếm láp vào cổ, vào mặt anh ngây ngất trong cảm giác đê mê mới lạ làm sao !
Về đến nhà, anh thả tôi xuống, tôi không phản ứng khi anh mạnh dạn nắm đôi bàn tay tôi thật chặt trong tay anh. Anh nói thật ngọt ngào :
- Em... anh yêu em...em hãy mở rộng lòng mình hôm nay để đón nhận tình yêu của riêng chúng mình đang có được. Đó là điều quí nhất trong tình yêu khi chúng ta đồng chấp nhận như anh vừa nói với em.
Tôi bồi hồi xúc động trong cảm giác hạnh phúc tươi mát. Tôi ngẩn ngơ chưa biết nói sao, anh vội buông tay tôi, cho xe vút nhanh vào dòng người xe trước mắt. Tôi lịm người trong cảm giác được yêu để lắng nghe dư âm hai tiếng tình yêu do từ anh vừa gởi đến cho tôi thật vội vàng nóng bỏng. Điều tuyệt diệu với tình yêu là tất cả, là một phép lạ quá mới mẻ mà tôi đang nếm như mật ngọt và thật thú vị.
Đã đến lúc tôi đang cần thay đổi nếp sống và bản tính. Tôi bắt đầu chú ý đến sắc diện, biết đến quần này áo nọ nhiều hơn. Tôi sửa cách đi đứng, ăn nói, cư xử sao cho linh hoạt, sống động và bạo dạn hơn. Tôi muốn vượt trội và "lớn" hẳn lên trước mắt anh, người tôi yêu cùng mọi người xung quanh. Tôi cố gắng thoát ra chất quê mùa dân dã. Tôi cố gắng xóa đi bản tính tự ti, nhút nhát đã có từ lâu trong tôi để sao không còn nhút nhát, e dè, lo sợ, bởi những lần anh đến với tôi sau này đã tiếp sức cho tôi những an ủi và khuyến khích, góp ý cho tôi công việc hằng ngày. Anh mang đến cho tôi một nguồn sinh khí mới, tươi vui, yêu đời, một niềm tin đầy nhân ái. Tôi thầm cám ơn anh nhiều lắm. Tôi đang cần anh, rất cần anh ở bên tôi nhiều hơn và mãi trong suốt cuộc đời.
Tôi ngạo nghễ ngẩng mặt nhìn đời và quyết liệt chê trách cái hình hài đầy tự ti mặc cảm, quê mùa ngày xưa bởi ở cá nhân hoặc đôi khi bắt gặp ở một rập khuôn nào đó của thời quá khứ.
Tình yêu đến với tôi thật hồn nhiên, trong sáng và bất chợt như một định mệnh để tôi tiếp nhận cho sự bằng lòng trong suốt cuộc đời mình.
Tôi bám sát để tự đặt mình trong tình yêu với anh để không bao giờ xa rời và nhạt nhòa. Trong tôi bây giờ và tất cả thật đáng yêu đáng quí và trang trọng biết là dường nào.
Một đêm trong nụ hôn đầu đời anh đắm đuối đặt trên đôi môi tôi thật say đắm cuồng nhiệt mà tôi đang khao khát, chờ đợi. Tôi uống trọn nổi đam mê ngọt lịm từ nơi anh. Tôi thực sự đã trọn vẹn nếm hương vị ngọt ngào của cái mà người đời gọi là hương vị tình yêu. Tôi ngây ngất giữa khung cảnh màu hồng và cảm nhận ra rằng cuộc sống này sao mà tuyệt vời đến như thế !
Bên anh tôi thì thầm lòng biết ơn. Chính anh là ngọn nến đang thắp sáng trong bóng đêm soi dẫn đường tôi đang bước tới cuộc đời này. Cuộc đời tôi đang có anh. Tôi trân trọng và gìn giữ ánh nến để mãi mãi chiếu sáng rực rỡ và long lanh giữa trời đêm không trăng sao. Đó là đường tôi đi để hạnh phúc bên nhau vĩnh viễn cùng anh, không lý gì mặc cảm, nhút nhát, lo sợ và than thân trách phận mình có gì là không làm được.
Anh ru hồn tôi vào giấc mơ tiên :
- Anh yêu em, yêu trọn đời. Mình dành dụm để tổ chức đám cưới nhen em. Chúng ta sẽ có những đứa con ngoan, một gia đình bé nhỏ thật hạnh phúc.
Tôi đang có anh trong vòng tay yêu thương. Tôi thật sự có anh trong cuộc đời này. Chính anh là ánh sáng ngọn nến soi đường. Bầu trời mênh mông muôn muôn triệu vì sao li ti lấp lánh trong bóng đêm nào ai đếm được...nào ai đếm được bằng mắt thường phải không em ? Em đã tin, niềm tin trọn vẹn. Tôi cuộn mình trong giấc ngủ màu hồng bên anh thật an bình và hạnh phúc.
Ngọn nến long lanh trong bóng đêm soi vào tim em, giữa không gian vời vợi, trong xao xuyến tâm hồn của giấc ngủ thần tiên đầy mộng đẹp...! bên anh...bên anh và mãi mãi...bên anh..!
Nguyễn Thế Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét